[DC Fanfic] Gió Mưa Không Ngại
  • Kami dậy rất sớm, hôm nay Shinichi dành ra một ngày nghỉ để đưa con đi học. Nhà trẻ của Kami là Ran chọn, sau này không có ý định đổi lại. Vốn ai cũng muốn cho con mình những gì tốt nhất, nhưng vấn đề nhà trẻ này anh lại không thể giải thích được, lâu dần cũng không còn ý định hỏi. Shinichi giao những việc nhỏ này cho cô, Ran quyết sao thì là vậy. Khi bước vào nhà trẻ, Shinichi lại cảm thấy dường như mình không biết gì về con trai mình cả.
  • Nhà trẻ này khá nhỏ, biệt lập với thành phố. Nếu không phải Ran chỉ đường anh có thể nghi ngờ rằng Shinichi thật không nghĩ mỗi ngày sao Ran lại dành ra đến nửa tiếng để chạy đến nơi hoang sơ hẻo lánh này mà gửi con. Bù lại, nhà trẻ lại rất sạch sẽ, bên trong cũng rất yên tĩnh. Kami vừa đến nơi thì xuống xe, lấy cặp rồi bước về trước.
  • Nếu nói đây là nhà trẻ, chi bằng nói nó là một tòa biệt thự trưng dụng làm nhà trẻ thì hơn. Shinichi vẫn nhớ lý do ly hôn mà Ran muốn hoãn, là kì thi của Kami. Kami năm nay chỉ học thêm một năm là không còn cần đến nhà trẻ nữa, thay vào đó là trường học. Kỳ thi duy nhất mà Kami cần tham gia nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ… đó là một kỳ thi năng khiếu. Shinichi biết được Kami từ nhỏ thích chơi đàn dương cầm, Ran nhận ra thằng bé thích học thì lập tức ghi danh cho Kami vào nhà trẻ năng khiếu này. Shinichi lúc ấy cũng chỉ biết như vậy, Kami thường không nói quá nhiều về việc học, hoặc là anh quá bận rộn để nghe con nói. Chỉ là lâu lâu ngẫu nhiên anh sẽ mua cho Kami vài bản ghi âm có giới hạn dương cầm, Kami sẽ ôm lấy anh rồi cảm ơn anh. Trẻ còn nhỏ, dạy dỗ theo kiểu nào cũng cần suy nghĩ. Chỉ là với Ran, Shinichi chưa từng tưởng tượng rồi cô sẽ dạy một đứa nhỏ khác thế nào. Quyết định đưa vào trường năng khiếu này của cô, lại khiến anh rất hài lòng.
  • Kami nhìn ngốc xung quanh, nói là dẫn anh và cô đến xem phòng trưng bày tranh. Lúc này chưa có nhiều người đến, hoặc biệt thự này dường như chỉ có vài bé theo học. Shinichi lựa chọn về vế sau hơn. Anh đi trên hành lang, không có người đón, quanh co một lúc đến một phòng tranh. Shinichi thấy Kami yên lặng thay giày, đặt giày ngay ngắn rồi nắm tay cả hai đi vào.
  • Đây là một phòng tranh, không rộng không chật. Ánh sáng từ mấy ô cửa khiến thấy rõ những bức tranh bên trong. Shinichi quan sát một chút, tranh nổi bật là nhiều gam màu. Một số bức tranh nhìn không nghĩ là một đứa trẻ bằng tuổi Kami nghĩ ra. Shinichi không am hiểu hội họa, nhưng nhìn vào tranh vẫn bị thu hút ít nhiều. Quay lại, đã thấy Ran đến gần Kami, ngồi xuống cho bằng chiều cao của con trai rồi nhỏ nhẹ nói gì đó.
  • Tranh của Kami có vẻ là đơn giản nhất trong phòng này, nhưng lại được đặt ở trung tâm phòng, ngay bên cạnh cửa sổ. Trên tranh là một nhà ba người, nét vẽ như có như không, màu sắc rất nhiều, như thể trong bảng màu có bao nhiêu màu thì được nhóc đem hết lên vậy. Shinichi không xem tranh nữa, nhìn xuống đã thấy Kami đang ôm cổ Ran, thì thầm gì đó. Hai mẹ con cứ vậy xem như anh không tồn tại, Shinichi nhíu mày tiến lên một bước.
  • Kami Kudou
    Kami Kudou
    Papa, mommy nói tối nay được ăn sườn xào chua ngọt đó.
  • Nắng sớm đổ trên cả hai, nhuộm vàng gương mặt Ran cùng nụ cười của Kami. Ran xoa xoa đầu Kami, Shinichi không hiểu sao thấy hoảng hốt lạ thường.
  • Đó là một ngày nắng nhẹ, Ran thức dậy rất sớm, không biết làm gì lấp đầy khoảng rảnh rỗi khi thức dậy, thành ra cứ ngồi im lặng như thế chờ trời sáng lên.
  • Ran chưa từng nghĩ một ngày sẽ tỉnh an như thế, dường như nắng hôm nay dịu dàng đến độ mặt trời ngoài kia đã chói chang, sợi nắng vẫn vắt vẻo im ắng lạ thường. Mặt trời đang ngoài kia tỏa nắng, ngày rực rỡ đã bắt đầu từ lâu. Ấy vậy mà ngăn cách một tấm rèm, trong phòng vẫn yên ắng lạ lẫm. Nếu có thể, cô cũng sẽ yêu nắng. Những cơn nắng chói chang, luồn qua tóc, bỏng rát, gắt gao…
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Em dậy sớm vậy?
  • Ran quay người, chớp mắt trước khi bắt gặp gương mặt quen thuộc bao năm ở đó. Shinichi vừa dậy, mang chút uể oải, thêm chút biếng nhác. Cả mái tóc của anh cũng phất phơ không tròn vành rõ nét trước mắt. Ran đưa tay, hít sâu, trong chớp mắt trước mắt dần rõ ràng lại.
  • Ran Mouri
    Ran Mouri
    Em không ngủ được...
14
Chương 9